Mặc
dù
đang
ở
thế
thượng
phong
so
với
tôm
sú,
với
kim
ngạch
xuất
khẩu
và
sản
lượng
nuôi
trồng
vượt
trội,
nhưng
tôm
chân
trắng
vẫn
đặt
ra
trước
mắt
ngành
tôm
nhiều
nỗi
lo
lắng.
Theo
Tổng
cục
Thủy
sản,
năm
2014,
sản
lượng
tôm
nước
lợ
660.000
tấn,
tăng
22%
so
với
năm
2013;
trong
đó,
sản
lượng
tôm
thẻ
chân
trắng
gần
400.000
tấn,
tăng
42,9%
so
với
năm
2013”.
Tuy
nhiên,
phát
triển
chủ
yếu
theo
chiều
rộng,
chưa
chú
trọng
phát
triển
theo
chiều
sâu
để
tăng
giá
trị
sản
xuất
trên
một
đơn
vị
diện
tích.
Nuôi
tôm
nước
lợ
vẫn
gặp
nhiều
khó
khăn.
Từ
điển
hình
Sóc
Trăng…
Tỉnh
Sóc
Trăng
có
diện
tích
nuôi
tôm
công
nghiệp
lớn
nhất
ĐBSCL,
liên
tục
tăng
từ
20
năm
nay.
Năm
1996,
diện
tích
nuôi
tôm
mới
24.000
ha,
năm
2014
đã
tăng
lên
53.608
ha
với
diện
tích
nuôi
thâm
canh
và
bán
thâm
canh
chiếm
83,7%.
Trong
đó,
tôm
chân
trắng
31.749,2
ha;
tôm
sú
21.858,8
ha.
Diện
tích
nuôi
thâm
canh
và
bán
thâm
canh
tôm
chân
trắng
27.146
ha,
tăng
1,7
lần
so
với
năm
2013.
Hợp
tác
xã
Sản
xuất
Dịch
vụ
Nuôi
trồng
thủy
sản
Hòa
Nghĩa
ở
ấp
Cảng
Buối,
xã
Hòa
Đông
(thị
xã
Vĩnh
Châu,
tỉnh
Sóc
Trăng)
có
17
thành
viên,
khá
giả
nhờ
nuôi
tôm.
Trong
3
năm
qua,
nhiều
người
xung
quanh
nuôi
tôm
bị
lỗ
thì
ở
đây
vẫn
có
lời.
Thành
công
của
hợp
tác
xã
là
thành
công
của
việc
quản
lý
cộng
đồng,
giữ
môi
trường
tốt,
kết
hợp
nuôi
tôm
với
nuôi
cá
rô
phi.
Với
diện
tích
ao
nuôi
53,5
ha,
có
ao
nuôi
cá
rô
phi
23,5
ha,
còn
30
ha
nuôi
tôm.
Kết
quả
nuôi
tôm
chân
trắng
trong
năm
2014,
ông
Tăng
Văn
Súa
có
5
ha,
thu
29
tấn,
lời
hơn
1
tỷ
đồng.
Ông
Tăng
Văn
Tuối
nuôi
1
ha,
thu
hơn
5
tấn,
lời
250
triệu
đồng.
Ông
Đỗ
Văn
Tel
nuôi
1
ha,
thu
gần
4
tấn,
lời
190
triệu
đồng.
Ông
Ngyễn
Văn
Buối
nuôi
2,5
ha,
thu
6,9
tấn,
lời
350
triệu
đồng.
Ông
Nguyễn
Văn
Kim
nuôi
3
ha,
thu
10
tấn,
lời
600
triệu
đồng.
Cũng
ở
tỉnh
Sóc
Trăng,
hợp
tác
xã
Nông
ngư
Hòa
Đê
ở
xã
Hòa
Tú
1
(huyện
Mỹ
Xuyên)
với
27
thành
viên,
luân
canh
tôm
-
lúa
29
ha
liên
tục
thành
công.
Trong
3
năm
qua,
hợp
tác
xã
luôn
có
lời
khá:
năm
2012
lời
1,5
tỷ
đồng,
năm
2013
lời
hơn
2
tỷ,
năm
2014
lời
1,5
tỷ.
Nhưng
cũng
tỉnh
Sóc
Trăng
có
Hiệp
hội
Tôm
Mỹ
Thanh
nổi
tiếng
nhiều
năm
trước
kia
với
các
“đại
gia”
nuôi
tôm
công
nghiệp
thì
mấy
năm
gần
đây
lại
bị
dịch
bệnh
hoành
hành,
chưa
gượng
dậy
được.
Chủ
tịch
Hiệp
hội
Nguyễn
Văn
Nhiệm
cho
biết:
“Đang
diễn
ra
cuộc
tháo
chạy
của
những
người
nuôi
tôm
từng
có
kinh
nghiệm
với
quy
mô
lớn
trong
nhiều
năm
qua”.
Theo
ông
Nhiệm,
nguyên
nhân
chính
là
“tỷ
lệ
tôm
chết
hơn
50%
số
ao
nuôi”.
Chi
cục
Nuôi
trồng
Thủy
sản
Sóc
Trăng
cho
biết,
dịch
bệnh
dai
dẳng
gây
thiệt
hại
lớn
kéo
dài
nhiều
năm
qua
chưa
khắc
phụ
được.
Diện
tích
tôm
bị
thiệt
hại
so
với
diện
tích
thả
nuôi,
năm
2011
chiếm
71,6%,
năm
2012
chiếm
57%,
năm
2013
giảm
xuống
30%
thì
năm
2014
lại
tăng
lên
35,1%.

…
đến
hàng
loạt
bất
cập
Theo
Tổng
cục
Thủy
sản,
những
yếu
kém
và
hạn
chế
trong
nuôi
tôm
cơ
bản
đã
được
đề
cập
từ
nhiều
năm
nhưng
không
được
khắc
phục
hoặc
khắc
phục
nhưng
kết
quả
chưa
rõ
rệt.
Trước
tiên
là
giống.
Do
tốc
độ
tăng
trưởng
và
nhu
cầu
con
giống
tăng
nhanh,
nhiều
cơ
sở
sản
xuất
giống
chạy
theo
lợi
nhuận,
sản
xuất
ngày
càng
lớn,
không
coi
trọng
chất
lượng
làm
cho
giống
tôm
ngày
càng
kém.
Nhiều
cơ
sở
sử
dụng
tôm
bố
mẹ
không
rõ
nguồn
gốc,
sử
dụng
tôm
đẻ
nhiều
lần
trong
năm
dẫn
tới
tôm
giống
mang
nhiều
mầm
bệnh
nguy
hiểm,
chậm
lớn,
tỷ
lệ
sống
và
khả
năng
kháng
bệnh
giảm.
Tôm
giống
kém
chất
lượng
luôn
là
nguyên
nhân
hàng
đầu
được
những
người
nuôi
tôm
xướng
lên
khi
gặp
dịch
bệnh,
thất
bát.
Cơ
sở
hạ
tầng
phục
vụ
nuôi
tôm
nước
lợ
ở
ĐBSCL
chưa
được
đầu
tư
thích
đáng,
vẫn
chỉ
là
hệ
thống
thủy
lợi
phục
vụ
trồng
lúa
được
tận
dụng,
không
có
hệ
thống
cấp
và
thoát
nước
riêng,
chưa
có
hệ
thống
xử
lý
nước
thải,
giao
thông
và
điện
đều
kém.
Lý
do
được
nhắc
đến
thường
là
thiếu
vốn,
tuy
nhiên
gần
đây
còn
được
đề
cập
đến
lý
do
việc
lập
và
thẩm
định
dự
án
đầu
tư
chậm.
Trong
tình
hình
ấy,
việc
kiểm
soát
môi
trường
và
dịch
bệnh
hầu
như
lại
thả
nổi.
Hệ
thống
quan
trắc
cảnh
báo
môi
trường
phục
vụ
nuôi
trồng
thủy
sản
chưa
được
đầu
tư.
Quản
lý
chất
lượng
con
giống,
thức
ăn
và
các
chất
xử
lý
môi
trường
chưa
tốt,
ở
nhiều
địa
phương
đang
bỏ
mặc
cho
người
nuôi
tôm
tự
xoay
xở.
Tổ
chức
sản
xuất
cũng
đang
ngày
một
nổi
lên
thành
vấn
đề
bức
xúc
của
phát
triển.
Ngoài
một
số
nơi
tổ
chức
được
các
hợp
tác
xã,
tổ
hợp
nuôi
tôm
để
quản
lý
cộng
đồng
thì
vẫn
còn
70
-
80%
số
hộ
nuôi
tôm
hoạt
động
cá
thể,
rời
rạc.
Tình
trạng
này
khiến
việc
quản
lý
môi
trường
vùng
nuôi
tôm
càng
phức
tạp,
khó
khăn,
nhất
là
khi
xảy
ra
dịch
bệnh
rất
khó
khống
chế,
dập
tắt.
Tất
cả
những
yếu
kém
trên
đối
với
nuôi
tôm
nước
lợ
nói
chung
gieo
mối
lo
thường
trực
thì
với
nuôi
tôm
chân
trắng
thực
sự
là
nguy
cơ.
Bởi
lẽ,
nuôi
tôm
chân
trắng
chủ
yếu
thâm
canh
mật
độ
cao,
đòi
hỏi
các
tiêu
chuẩn
kỹ
thuật
khắt
khe
để
kiểm
soát
chặt
chẽ
từng
khâu
trong
suốt
quá
trình.
Nếu
dịch
bệnh
xảy
ra,
với
tôm
sú
đã
gây
thiệt
hại
lớn,
với
tôm
chân
trắng
thiệt
hại
càng
khó
lường.
Theo
Thủy
sản
Việt
Nam